BạN GáI Cũ TìM đếN Mẹ TôI XIN NươNG NHờ Vì Bị RUồNG Bỏ

Khi người cũ cùng hai con của cô ấy tìm đến xin tạm trú, mẹ tôi bối rối, gửi thư cho tôi hỏi ý kiến.

Chúng tôi yêu nhau năm tôi lên 20 tuổi và nàng 15, mấy năm sau nàng quyết định chia tay để đi lấy chồng khiến tôi đau khổ một thời gian, thấy mình cần phải mạnh mẽ vượt qua. Rồi tôi bỏ xứ, đi thật xa để tìm quên lãng và làm lại cuộc đời mới. Nhiều năm sau tôi nhận được bức thư của mẹ gửi sang:

"Con có còn nhớ người yêu cũ của con năm xưa chê gia đình mình nghèo, không xứng với cô ấy và chia tay đi lấy chồng giàu không? Lúc ấy má biết con đau khổ ghê gớm nhưng không thể làm gì được, tưởng nó được hạnh phúc, nào ngờ gia đình chồng giàu có nên suốt ngày chỉ ăn chơi và tìm gái đẹp. Nó không thể chịu đựng được nên cãi vã, ly hôn rồi dẫn con đi, cặp với người khác, cũng là chồng thứ hai một thời gian rồi lại chia tay, có thêm đứa con. Nó bây giờ trăm bề đau khổ, không nơi tạm trú, về với mẹ ruột thì bị cấm. Trong cơn túng quẫn nó đến cầu xin má cho 3 mẹ con tạm trú một thời gian. Má bối rối nên viết thư hỏi ý kiến của con trước khi quyết định".

Tôi đã hồi âm: "Thưa má, bây giờ cô ấy đang đau khổ từ tinh thần đến vật chất, lại là mẹ đơn thân nuôi hai con nhỏ rất vất vả. Con mong rằng má đừng nhắc gì đến chuyện năm xưa giữa con và cô ấy vì sự tế nhị và cũng không nên cười hả hê khi thấy cô bị đau khổ. Chuyện cô có hai chồng và hai con là chuyện riêng, chẳng dính dáng gì đến gia đình mình, giữ im lặng không hỏi han để tránh khơi lại nỗi đau của cô ấy là điều nên làm. Con cầu xin má đừng nhìn cô ấy bằng đôi mắt khắt khe có được không?

Xin phép má cho con lấy ví dụ: Má là một thiếu nữ trong tuổi xuân, trước mặt có hai người theo đuổi, một người con nhà giàu, một người xuất thân nghèo khổ. Trong sự tự do chọn lựa, má chắc chắn sẽ chọn người giàu để có nơi nương tựa vững chắc cho cuộc đời, có điều kiện thuận lợi trong việc nuôi dạy con cái hơn là lập gia đình với người nghèo để không phải bận tâm vất vả kiếm kế sinh nhai hàng ngày, đúng không ạ? Sau đám cưới mới khám phá sự thật phũ phàng, con trai nhà giàu là con một, suốt ngày chỉ lo ăn nhậu và tìm gái đẹp, dĩ nhiên sẽ có đụng chạm tranh cãi rồi ly hôn. Má dẫn con trai rời khỏi căn nhà giàu, không biết phải sống làm sao, lập tức xuất hiện một thanh niên khác đeo đuổi bởi vì gái một con trông rất mặn mà, mòn con mắt.

Má tưởng tượng tàu đang bị chìm, má bơi, vô cùng bối rối thì một tàu khác chạy đến và một bàn tay chìa ra trước mặt, má có nắm lấy hay không? Con phân tích hoàn cảnh để má tự đặt mình vào trường hợp của cô ấy mà cảm thông, thương xót, hơn là dùng những lời lẽ nặng nề khó nghe. Con biết việc này đối với má là kỳ cục nhưng không phải không có lý. Con biết má đọc tới đây sẽ bảo: "Cái thằng này bị làm sao vậy con ? Thần kinh con có vấn đề gì không? Con có uống lộn thuốc? Sao tự dưng suy nghĩ, tìm cách bào chữa cho người đã gây tổn thương cho con và gia đình mình vậy?

Con hiểu khi cá nhân bị bạc đãi, xem thường, mình phải đáp trả tương xứng lúc họ gặp chuyện bất hạnh và cười cợt sự đau khổ của họ, hả hê và cách đối xử như vậy mới thật sự được gọi là những người khôn ngoan, còn những suy nghĩ và hành động ngược lại như con thì ai cũng nghĩ không bình thường. Con không quan tâm và cũng không thèm cải chính, tranh luận với những người như vậy. Kệ họ, họ có lý của họ, con có suy nghĩ và lý lẽ của riêng con, trăm người trăm ý khác nhau chẳng ai giống ai và con đành phải chấp nhận là kẻ ngu dại trước đôi mắt soi mói, chỉ trích của nhiều người. Con sống an nhiên và quyết định làm những gì mình nên làm, phải làm, mặc kệ cho tiếng đời cười cợt, chế nhạo. Không sao đâu má.

Trở lại câu chuyện ban đầu má hỏi ý con, con xin má hãy lấy lòng nhân từ giữa người với người để giúp đỡ cô ấy trong hoàn cảnh khó khăn, bằng cách cho 3 mẹ con cô ấy được tạm trú miễn phí trong nhà mình một thời gian. Sông có khúc, người có lúc, lần nữa con cảm ơn má. Một điều mà con muốn nói: Việc giúp cho 3 mẹ con cô là vì tình người, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện yêu đương đã tan vỡ từ lâu".

Tôi biết các bạn khi đọc sẽ có vô số bình luận, kẻ khen, người chê. Riêng tôi không tự cho rằng mình hơn nhiều người trong cách cư xử. Thật ra tôi chỉ là một người tầm thường như hàng ngàn người khác, sinh ra trong một gia đình nghèo, nên bị người yêu chia tay để đi lấy chồng giàu đã kể bên trên. Nhưng tôi may mắn được sinh ra và lớn lên trong môi trường giáo dục tốt, ngay từ bé thơ được dạy lễ nghĩa, được hướng dẫn và học hỏi để trở thành những người công dân tốt. Nếu tự đặt mình vào là một trong những nạn nhân, các bạn có ao ước gặp gỡ những trái tim nhân hậu và vòng tay ấm áp của những Mạnh Thường Quân sống quanh mình để được ủi an, nâng đỡ vật chất lẫn tinh thần trong cảnh khốn cùng, tuyệt vọng? Những lúc ấy mới thấy tình thương và lòng nhân hậu của con người có giá trị thật sự.

Nguyễn Huỳnh

Đọc bài gốc tại đây.

2024-07-04T09:09:14Z dg43tfdfdgfd