Mẹ CHồNG CHì CHIếT KHI TôI TốN THêM 100 NGHìN đồNG TAXI Về NGOạI

Bà sửng cồ lên, bảo sang đấy làm gì cho tốn tiền xe ra, gắt gỏng như kiểu chúng tôi đã làm điều gì đó sai trái.

Tôi 25 tuổi, vừa lấy chồng năm ngoái, đang mang bầu bé đầu tiên. Trước khi bầu, tôi làm hướng dẫn viên du lịch, thu nhập dao động 15-30 triệu đồng mỗi tháng. Từ lúc có bầu, tôi ở nhà dạy học và viết content online, thu nhập giảm một nửa. Chả hiểu sao mẹ chồng và họ hàng bên chồng cứ như sợ tôi ăn bám chồng, hết lần này đến lần khác bóng gió chuyện tiền nong trước mặt tôi, rồi sau lưng thì chì chiết đủ kiểu.

Chồng tôi là con trai một, bố chồng mất sớm, vợ chồng tôi sống tại căn hộ trên Hà Nội. Căn hộ này là tài sản trước khi kết hôn của chồng tôi, mẹ chồng cho đến hai phần ba số tiền mua căn hộ. Mẹ chồng sống một mình trong căn nhà ở quê, cách Hà Nội hai tiếng đi xe. Bà vẫn làm kinh tế tốt, dư dả cho vay và tự thuê giúp việc ở cùng. Về cơ bản, chúng tôi chỉ cần lo cho tốt cuộc sống của mình, tập trung làm ăn và thi thoảng về quê thăm bà, quà cáp, biếu thêm cho bà tháng lương thuê giúp việc hay mua sắm thêm các thiết bị trong nhà, sửa sang lại nhà.

Trước đây, khi vẫn còn kiếm được kha khá tiền, tôi cảm thấy khá thoải mái với cuộc sống hiện tại. Bản thân tôi cũng có tài sản thừa kế từ bố cho khi đi lấy chồng. Gia đình và tài sản của tôi ngang bằng với chồng chứ không hề có chuyện tôi lấy chồng chỉ để trông mong vào căn hộ của anh hay tài sản gì của nhà anh. Ấy thế mà từ khi phát hiện có bầu, tôi phải chuyển qua công việc nhẹ nhàng hơn để đảm bảo an toàn cho hai mẹ con, thì từ lúc đó, thái độ của mẹ chồng cùng vài thành phần họ hàng bên chồng với tôi khác hẳn. Điển hình là hai việc, mẹ chồng chì chiết tôi vì 100 ngàn đồng tiền chênh lệch và chị họ chồng (gọi mẹ chồng tôi là cô ruột) quay ra đả kích tôi chuyện đóng góp tiền của.

Chuyện 100 ngàn đồng kể ra cũng thật buồn cười. Hôm đó chúng tôi về quê bên chồng (cách quê tôi 30 phút đi ôtô), chiều hôm sau đi taxi sang bên nhà tôi ăn giỗ. Khi mẹ chồng gọi điện và biết chúng tôi sang nhà ngoại thay vì đi taxi lên thành phố để bắt xe lên Hà Nội, bà sửng cồ lên, bảo sang đấy làm gì cho tốn tiền xe ra, gắt gỏng như kiểu chúng tôi đã làm điều gì đó sai trái. Hôm sau bà lại gọi cho tôi, hỏi xem tại sao về bên ngoại cho tốn thêm tiền xe. Tôi chỉ nhẹ nhàng giải thích là so với đi taxi lên thành phố, đi taxi sang nhà tôi chỉ tốn thêm 100 ngàn nữa thôi, hơn nữa chúng tôi về ăn giỗ chứ không phải tự dưng về. Vả lại điểm đón xe lên Hà Nội từ nhà tôi rất tiện, không xa như quê chồng.

Nghe tôi nói chưa hết, bà gắt gỏng lên, thế 100 ngàn không phải là tiền à? Nghe đến đây, tôi tự dưng rớt nước mắt, chả biết nói sao nữa, thấy ức quá. Tiền tôi có đi xin ai đâu, hơn nữa, nhà tôi cũng không phải quá nghèo khó đến mức không có lấy nổi vài đồng kia. Trong khi đó bà rất thoáng với mọi người, tiệc tùng đãi các cháu không bữa nào dưới một triệu đồng, chưa kể bà cho vay lung tung, cho người này, người kia tiền. Tại sao chỉ vì 100 ngàn mà lại chì chiết tôi vậy? Tôi chả bao giờ can thiệp chuyện tiền nong của bà. Sau chuyện 100 ngàn đó, tôi cố an ủi bản thân cho xong chuyện, nói chuyện với chồng thì cũng bảo chồng nhẹ nhàng khuyên mẹ thôi. Bởi chồng tôi vốn không hợp tính bà, nếu tôi cố tình làm to chuyện, chắc chắn lại lời qua tiếng lại giữa hai mẹ con, nên tôi nhịn cho xong.

Đợt về quê mới nhất đây, mẹ chồng kể với tôi chuyện về cháu gái ruột gọi mẹ bằng cô. Mẹ chồng tôi mang tiền nhờ chị ấy đóng bảo hiểm giúp bà, vì bà không dùng banking. Nhưng sau hai tháng cầm mấy chục triệu đồng của mẹ tôi, chị không đóng và quay ra gọi cho chúng tôi, bắt chúng tôi phải đóng cho mẹ mà không hề nhắc tới rằng "chị cầm tiền của mẹ em, ngân hàng lỗi hoặc gì đó". Lúc đó chúng tôi đi chơi xa nhà, thấy vậy cũng hỏi rõ tình hình rồi đóng bảo hiểm cho mẹ. Khi hỏi rõ số tiền, chị không chịu nói, phải hỏi qua mẹ mới biết rõ số để đóng.

Sau đó, chị quay ra nói chúng tôi thái độ, không có trách nhiệm với mẹ già ở quê. Tôi chả hiểu chị vin vào đâu để nói chúng tôi như vậy. Khi cần chúng tôi vẫn lo, trong khi thực tế, kẻ vô trách nhiệm là chị, cầm tiền và đồng ý giúp mẹ chồng tôi nhưng không làm gì cả, đổ thừa vô tội vạ. Mẹ tôi bảo đến giờ muốn lấy lại số tiền gửi chị nhưng chị cứ khất lần, không chịu đưa rồi quay ra bảo số tiền đó chị giữ giùm cho mẹ dưỡng già, chứ không sợ mẹ lại đưa tiền cho chúng tôi rồi lại hết. Nghe đến đấy tôi sôi máu lên rồi, bởi tôi thấy không thể tin tưởng chị ta được.

Sau đó, chị quay ra nói xấu tôi, bảo tôi chả làm gì cả, tự dưng lấy chồng xong được thừa hưởng căn chung cư bốn tỷ đồng và thêm căn nhà hiện tại ở quê nơi mẹ chồng đang sống là năm tỷ, tổng là chín tỷ. Rồi trách mẹ chồng tôi dại, mua nhà cho con trai sớm quá, không để sau cưới mà mua, để nhà tôi phải cho một nửa tiền như nhà này, nhà nọ. Sau đó chị xui mẹ chồng tôi bán căn nhà mặt đường ở quê đi, lấy tiền dưỡng già, không để lại căn nhà đó cho chúng tôi nữa. Tiền vàng trong nhà có bao nhiêu chị cũng dò hỏi, bảo mẹ chồng tôi đưa hết cho chị, chị cầm giúp. Chị ở gần nên có chuyện gì thì chị cầm tiền qua lo cho.

Nói thật nếu mẹ chồng tôi có bán căn nhà ở quê hay không, tôi cũng chả can thiệp làm gì. Bởi đó là nhà của bố mẹ chồng tôi, họ mất công gây dựng nên nhưng cái tôi thấy không ổn chị kia. Chị giống như đang ghen ăn tức ở với tôi vậy, hết lần này đến lần khác nói đểu tôi là sau phải góp tiền vào mua nhà, mua xe với chồng. Tôi nghĩ việc góp tiền mua xe là nghĩa vụ đương nhiên của tôi, tôi chẳng từ chối việc đó hay có tư tưởng ăn bám gì. Nhưng chị ta cứ như sợ tôi về ăn không của nhà chồng vậy, nghĩ phát ức không chịu được.

Mẹ chồng chì chiết tôi chuyện tiền nong đã đành, đây đến cả cháu bà cũng quay ra nói đểu trong lúc tôi yếu thế thế này, thật là hết nói nổi. Xin quý độc giả cho tôi lời khuyên, tôi nên làm gì lúc này. Liệu tôi có nên ngồi trước mặt chị cùng mẹ chồng để nói cho rõ chuyện và bảo chị đừng xen vào chuyện gia đình tôi nữa hay không?

Tú Thủy

Đọc bài gốc tại đây.

2024-07-27T03:37:13Z dg43tfdfdgfd